Page 326 - 陳長慶短篇小說集
P. 326

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Thằng Tường lớn hơn cháu vài tuổi nên hai đứa không chơi với nhau từ nhỏ, nhưng hai nhà đã là hàng xóm lâu năm như một nhà rồi, dì nghĩ cháu cũng biết Tường là người như thế nào. – Đào thừa cơ khen thêm, - Thằng Tường nhà dì thì từ nhỏ đã thông minh ngoan ngoãn, lúc nhập ngũ không những không học tính xấu gì mà còn luyện được chữ đẹp lắm, cũng gọi là có học thức. Nhất là nó không như mấy thanh niên khác không hút thuốc, rượu chè, cờ bạc gì, nói chung là đứng đắn lắm. Dì dám chắc với cháu, lấy nó cháu sẽ hạnh phúc, được nhờ. Cả gia đình dì cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cháu. - Dì ơi, cháu biết anh Tường là người thực thà đáng tin cậy. – Lệ ngẩng đầu nhìn Đào nghiêm túc nói, - nhưng cháu còn có hai em phải chăm sóc, không thể cứ thể bỏ hai đứa để đi lấy chồng được dì ạ. Nếu để ba mẹ cháu dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ không tha lỗi cho cháu. Hơn nữa giờ cháu mới mười bảy vẫn còn nhỏ, nếu lấy chồng sớm cũng dễ bị người ta dị nghị dì ạ. - Dì biết cháu là đứa hiểu chuyện. Nói thật ra thì mười bảy tuổi ở chỗ mình cũng không còn nhỏ nữa. Cháu xem, người cháu cũng nảy nở, thế đủ biết cháu đã lớn rồi, cháu lại xinh xắn nữa. Trong mắt mấy ông bà già bọn dì thì cháu đã trưởng thành rồi. – Đào nhìn Lệ hiền từ rồi lại từ tốn phân tích, - nếu cháu cưới thằng Tường thì dì tin cả nhà dì đều đối xử với hai em cháu không phân biệt. Con dì có đồ ăn thì em cháu cũng có đồ ăn, con dì đi học thì em cháu cũng không thể mù chữ được. Cái này dì có thể đảm bảo với cháu. 142 142 


































































































   324   325   326   327   328