Page 328 - 陳長慶短篇小說集
P. 328

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH hài lòng với vẻ ngoài và dáng người của mình. Dì Phước nói  đúng đấy, cô đã lớn rồi, có thể gả chồng được rồi... Thế là cô tưởng tượng mình mặc áo cưới trắng, đầu đội voan trắng, chân đi đôi giày cao gót trắng. Cô sẽ đánh phấn, bôi má hồng, tô son đỏ, xịt lên mình nước hoa thơm nức mũi... chắc chắn cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thôn này. Còn anh Tường trông cũng khá đẹp giai. Cho dù hiện tại mặt anh hơi xanh xao, nhưng anh đã từng nhập ngũ nên cả cách ăn mặc, nói năng đều không nhà quê như những chàng trai nông thôn khác. Nếu cô lấy anh, xem ra cũng đẹp đôi lắm. Nghĩ đến đó, lòng Lệ tràn lên một cảm giác vui sướng hạnh phúc chưa bao giờ có. Cũng vì quá phấn chấn, đêm đó cô đã mất ngủ. Đào sau khi về nhà vội vàng nói với Phước tin mừng. - Nếu có được con dâu như con Lệ thì cũng là phước đức cho họ Lý nhà mình. – Phước phấn khởi nói. - Lệ hiểu chuyện lắm, không dám tự mình đồng ý nên nói để cậu mợ quyết định, - Đào đắc ý nói. - Để hôm khác tôi đích thân đi tìm cậu nó nói chuyện, - Phước nói chắc nịch, - theo như mối giao tình giữa hai bọn tôi thì chắc không có vấn đề gì. - Có nhiều việc thật vượt quá dự liệu của chúng ta ông ạ, - Đào lắc lắc đầu phấn khởi nói, - có nằm mơ tôi cũng không nghĩ việc này thuận lợi thế, cám ơn trời phật, cám ơn trời phật. - Đây đúng là việc vui nhưng sức khỏe của thằng Tường cũng làm tôi lo lắm. – Phước băn khoăn nói. 144 144 


































































































   326   327   328   329   330