Page 329 - 陳長慶短篇小說集
P. 329

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Tôi thì nghĩ sức khỏe của thằng Tường chả có vấn đề gì to tát, - Đào gạt đi, rồi lại nhỏ nhẹ, - sau khi cưới âm dương hài hòa, lại thường xuyên bồi bổ thì không chừng sức khỏe nó sẽ tốt lên, chúng ta lại có cháu bế ngay ý chứ. - Chỉ mong đúng như thế bà nhỉ. – một nụ cười sung sướng xuất hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Phước. Đêm đó, ngọn đèn dầu trên bàn đã tắt, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Đối với những người nông dân vốn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, thì giờ này đều đã chìm sâu trong giấc mộng. Nhưng hai vợ chồng Đào cứ lật qua lật lại không thể ngủ được, chỉ có đứa con nhỏ ngủ cùng giường vẫn ngủ say sưa. - Bà này, - Phước nhẹ nhàng xoay người, hỏi nhỏ, - bà vẫn chưa ngủ hả? -CứnghĩđếnconLệsắpvềlàmdâunhàmìnhlàtôisung sướng quá không thể ngủ được đây, - Đào cũng hạ giọng phấn khởi nói. - Đằng nào cũng không ngủ được, thế thì chúng ta làm nhé. – Phước vừa hạ giọng khiêu khích, vừa nhẹ nhàng kéo tay Đào đầy vẻ trêu ngươi. - Già rồi, lại còn bận rộn từ sáng đến tối mà sao ông cứ thích thế nhỉ? – Đào nắn nắn tay Phước nói nhỏ nhưng cũng không giấu nổi hạnh phúc, - đừng để sau trong nhà cả mẹ, con gái rồi con dâu cùng bụng ễnh ra thì chết mất thôi. - Thật ra bà có già đâu, chỉ là con gái chúng ta lấy chồng sớm thôi. – Phước vừa nói đã một tay ôm lấy Đào, một tay vừa 145 145 


































































































   327   328   329   330   331