Page 327 - 陳長慶短篇小說集
P. 327

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Lệ cúi đầu im lặng.  Im lặng có lẽ là đồng ý, Đào chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc không tên đang đến, cô vội nói thêm: - Việc này để dì lo giúp nhé? Lệ ngại ngùng cười cười. Đào thấy thế càng thấy làm sung sướng. - Việc này còn phải hỏi ý cậu mợ cháu nữa, - Lệ ngại ngùng nói, - Nếu không có sự đồng ý của cậu mợ thì không ai làm gì được dì ạ. - Cậu cháu và chú Phước không chỉ là bạn lâu năm, hai người cũng là bạn chí cốt từ hồi ba mẹ cháu còn sống, thế nên cửa này không có vấn đề gì đâu, cháu cứ yên tâm, - Xuân Đào khẳng định chắc nịch. Lệ nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cô cười rất tươi, đầy vẻ mãn nguyện, giống như bông hoa đỗ quyên đang độ nở rộ rực rỡ. Sau khi dì Phước rời đi, Lệ không kìm lòng nổi trở về phòng mình soi gương đầy hứng khởi. Cô chớp chớp mắt, chun chun mũi, chỉnh lại những lọn tóc rồi cứ thế ngắm nhìn mình trong gương. Cô lại vuốt vuốt lên má mình, nới lỏng chiếc áo ngực đang mặc để cho bộ ngực hàng ngày bị ép chặt trở lại trạng thái căng phồng bình thường. Cô giơ tay ra nắn nắn cặp mông vừa tròn vừa cong của mình, rồi bất chợt quay một vòng lớn như chú chim non. Khi ngắm lại mình trong gương, cô thấy 143 143 


































































































   325   326   327   328   329