Page 330 - 陳長慶短篇小說集
P. 330

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  nhanh vừa thuần thục cởi quần áo Đào. Đào không những không từ chối, trong lòng còn thầm cảm thấy hạnh phúc, để mặc cho Phước trêu đùa, muốn làm gì thì làm, còn mình cũng thỏa thuê phối hợp từng động tác của Phước để cả hai cùng thấy thỏa mãn. Phước thuần thục lật người. Chỉ nghe thấy chiếc giường cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt, cả thân hình nặng nề của Phước đã đè lên người Đào. - Trời ạ, nhẹ nhàng thôi ông, đừng làm con nó dậy, - Đào nhẹ nhàng vỗ vào lưng chồng, trong lòng cảm thấy vui sướng mãn nguyện. - Bà yên tâm, con nó ngủ say rồi. – Phước áp mặt vào tai Đào thủ thỉ, - bà đến đây, chúng ta làm nào! - Già rồi mà còn không nhận, vẫn có hứng thế chứ, - Đào nhẹ nhàng véo má Phước, - Tôi thua ông thật. - Lúc còn trẻ mọi người đều nói cô Đào nọ có khuôn mặt đào hoa, hồng hào ai nhìn cũng yêu. Mà đàn bà có khuôn mặt đấy thì khỏe chuyện ấy lắm, ai cũng bảo tôi phải điều độ đừng để bị chết trên giường mà thành con ma trăng hoa. May mà tôi cũng có cái eo cánh đàn ông đáng mơ ước, thế thì mới chơi lại với bà được chứ. Nói thật chứ chúng ta đúng là một đôi trời sinh bà ạ. - Xấu hổ chết mất, - Đào vạch vạch lên mặt Phước mấy phát, - làm ông rồi mà còn nói chuyện đó được. - Khi còn trẻ bà quả thật rất đẹp, rất ưa nhìn. – Phước khen. 146 146 


































































































   328   329   330   331   332