Page 317 - 陳長慶短篇小說集
P. 317

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  khỏe của thằng Tường ấy. Về nhà dưỡng thương được mấy tháng rồi, thỉnh thoảng vẫn thấy nó lấy tay che ngực ho dữ lắm, có lúc còn ho ra tí máu, nhìn nó đau mà sốt cả ruột. Nhắc đến đây Xuân Đào hậm hực nói: - Tất cả đều là do cái ông phó trưởng thôn bợm rượu mà ra cả, miệng suốt ngày nói nhập ngũ mới có tiền đồ. Giờ thì xem đấy, về nhà ốm yếu đau nhức nửa sống nửa chết, tiền đồ ở đâu ra? Lai Phước thở dài: - Thôi, chỉ cần sức khỏe ngày càng ổn định là tốt rồi, dù gì cũng xác định cả đời gắn với làm nông thôi chứ chả mong làm được gì to tát hơn. - Ông nói đúng đấy, sinh ra ở đây thì phải chịu vậy thôi. – Xuân Đào thủng thẳng. – Chỉ cần chăm chỉ cấy cày, biết tiết kiệm thì dù không giàu có như ai nhưng đủ ăn đủ mặc chắc cũng được. - Bà nói cũng đúng nhưng tôi thỉnh thoảng lại nghĩ, thằng Tường dù không học nhiều nhưng đầu óc cũng sáng láng, lúc trong quân ngũ lại rèn được viết chữ đẹp, nếu có cơ hội cho nó ra ngoài làm việc, làm công nhân viên hay gì đó bà. Nói thật chứ cả nhà bảy miệng ăn cứ chen chúc trong căn nhà rách nát và chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng khô thì cũng không phải kế lâu dài. - Muốn ra ngoài tìm việc đâu có dễ ông, phải có quan lớn giới thiệu. - Xuân Đào xòe tay ra, bức xúc nói, - mà quan lớn mà chúng ta biết thì còn ai ngoài cái ông phó trưởng thôn suốt 133 133 


































































































   315   316   317   318   319