Page 315 - 陳長慶短篇小說集
P. 315

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Phước chăm lo hết mực nên anh hồi phục nhanh chóng, giờ không chỉ đi lại bình thường mà còn có thể giúp làm vài việc nhà và đồng áng nhẹ nhàng khiến ba mẹ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Qua đông chí, Xuân Đào ngó thấy hai chú lợn trong chuồng, con nào con đấy to béo phải hơn tạ thịt, nhưng bà không vội đem bán lấy tiền cải thiện cuộc sống gia đình. Với dáng vợ hiền mẹ tảo, bà gọi chồng lại thủ thỉ bàn bạc. - Sức khỏe của thằng Tường khá hơn nhiều rồi, lợn trong chuồng thì cũng đã lớn, nếu tìm cho thằng Tường được mối nào thì tốt biết mấy. Lai Phước nghe xong trong lòng lấy làm buồn bã, nói: - Bà nói đúng lắm, thằng Tường cũng hơn hai mươi rồi. Nhưng ở Kim Môn này giờ trai nhiều gái ít, thanh niên hơn ba mươi tuổi chưa lấy được vợ còn có cả đống. Nhà mình lại làm nông thế này, muốn tìm vợ cho nó đâu có dễ. - Ông nói đúng đấy, dù mình có tìm được đối tượng thì cũng không trả nổi tiền lễ. Xuân Đào lắc đầu, thở dài nói. Lai Phước cũng cười chua xót: - Đâu chỉ mỗi vậy, quan trọng là con dâu nó phải thích ứng được cuộc sống nhà nông nhà mình nữa. Như thằng Tài con chú Hải mất bao nhiêu tiền cưới được con bé mười lăm tuổi về, đã chả biết trên dưới gì lại còn lười biếng tham ăn. 131 131 


































































































   313   314   315   316   317