Page 333 - 陳長慶短篇小說集
P. 333

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  thể dựa vào cả đời được, lại còn có thể vẫn gần gũi chăm sóc hai em. Việc lấy chồng này nếu diễn ra thuận lợi, đối với người không cha không mẹ như Lệ, chắc chắn là một việc đáng chúc mừng. Còn đối với chàng trai hơn hai mươi tuổi như Tường cũng là một việc tốt lành. Đặc biệt ở vùng đất trai nhiều gái ít như thế này, việc thành thân của con cái nào có dễ dàng. Nếu không phải vì gần nhau thì không chừng phải vài năm sau mới tác thành được, lúc đó lại có cảnh cha già con cọc rồi. Nhưng thôn này tuy bé, mà thị phi thì nhiều. Cho dù đa số đều tán thành hôn nhân của Lệ và Tường, nhưng cũng có vài ý kiến phản đối, phá hoại xuất hiện. Một số người thì nói sau lưng, lại cũng có người nói toạc ra trước mặt Lệ, đặt biệt bà Phấn bụng bự nọ thì phản đối ra mặt. Ai cũng biết Phấn bụng bự là mụ đàn bà đanh đá hiếm có trong thôn này. Những người già trong thôn nhớ rõ lúc đầu Phấn vác bụng bầu với một lão quân nhân già mà gả về đây. Mụ không chỉ có bề ngoài đanh đá, mà còn thích bới móc, ăn nói tục tĩu, hơi tí là cãi nhau với người khác. Vì thế mọi người toàn cho thêm hai chữ “bụng bự” đằng sau tên mụ. Thế là cái tên Phấn bụng bự già trẻ lớn bé đều biết, các việc xấu xa của mụ thì càng nổi tiếng khắp nơi không ai là không tỏ tường. Cho dù bị mọi người trong thôn xa lánh, nhưng mụ hình như đã quen với điều đó nên cứ tỏ ra mặc kệ, việc mình mình làm không để ý đến ai hết. Nghe tin Lệ sắp gả cho Tường, ngọn lửa đố kỵ trong lòng mụ Phấn tự nhiên bùng cháy. Bởi vì đứa con riêng của mụ với lão quân nhân nọ năm nay đã hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa tìm được vợ. Thằng Tường có hơn hai mươi tuổi cớ gì lại có 149 149 


































































































   331   332   333   334   335