Page 334 - 陳長慶短篇小說集
P. 334
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH thể lấy Lệ mới mười bảy tuổi? Thế nên mụ lấy làm bất mãn khó chịu lắm, nghĩ bụng nhất quyết phải phá hoại, ngăn chặn việc này mới được. Một ngày nọ, khi Lệ đang chặt rau chuẩn bị cho lợn ăn thì mụ Phấn bụng bự ngang nhiên đến cạnh hỏi thẳng luôn: - Lệ này, nghe nói cháu sắp gả cho thằng Tường ốm yếu bệnh tật đó hả? Lệ ngẩng đầu lên nhìn mụ không nói gì, thậm chí không muốn để ý đến. - Cháu xinh đẹp thế này, lo gì không tìm được mối tốt, nên phải mở to mắt ra để ý nhé. Cháu biết thằng Tường bị thương nặng khi nhập ngũ sống dở chết dở, không khác gì đứa bị bệnh lao. Sao cháu lại muốn gả cho một thằng mà bộ đội còn không thèm thế? Đừng mơ sẽ được nhờ nó cả đời nhé, không khéo lại trở thành cục nợ ám cháu cả đời. Cháu biết ta là người nghĩ gì nói nấy chứ không có ý xấu gì cả, cũng chả muốn phá hoại cháu đâu, chỉ là nhắc nhở cháu thôi. Đừng để mình chưa hưởng được gì đã thành quả phụ, thế có đáng không? Lệ đứng dậy, tuy mụ Phấn nói rất khó nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có lý. Nhìn bề ngoài thì anh Tường trông yếu thật, lại hay ho nữa, không biết là bị thương kiểu gì? Không biết đến khi nào mới hoàn toàn bình phục được. Nhỡ ra nếu đúng như lời mụ nói, anh trở thành gánh nặng của đời thì cô phải làm thế nào? Thân đã là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, lẽ nào còn bắt cô phải chịu thêm nỗi đau về thể chất và tinh 150 150