Page 336 - 陳長慶短篇小說集
P. 336

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Bà đây là nói thật, - Mụ Phấn béo không thèm để ý đến Đào, cao giọng nói, - sao cô không đi mà soi gương đi, thằng Tường cũng không tự biết thân biết phận đi, đừng nghĩ người ta mồ côi mà dễ bị lừa nhé? Định lừa con gái nhà người ta làm con dâu hả, làm vợ thằng con bệnh tật của cô hả? Cô tự xem lại lương tâm xem, như thế có nhìn mặt được ông Sinh bố người ta không? - Mụ đúng là ngậm máu phun người, - Đào tiến lên trước ép sát mụ Phấn, - mụ nói rõ xem tôi lừa cháu nó thế nào? - Không phải cô lừa thì lẽ nào tự nhiên một đứa con gái ngoan ngoãn lại nhanh chóng chủ động đồng ý gả cho thằng con ốm yếu đến quân đội cũng không cần của cô hả? – Mụ Phấn cao giọng chỉ mặt Đào nói. - Mụ Phấn béo này, mụ thật đáng ghét và độc ác, chuyên đi bới móc người ta. – Đào cao giọng chửi mụ Phấn – Mụ sẽ chết, mụ chết đi, biến mất luôn khỏi cõi đời đi. - Muốn chết cô tự đi mà chết, không ai cản cô cả nhé. – nói xong mụ Phấn đắc ý quay người đi thẳng. Đào ở lại vừa tức giận vừa buồn. Sao vùng nông thôn này lại có loại đàn bà điên điên khùng khùng lại độc ác thế nhỉ? Đã không nói giúp mấy câu thì thôi, lại còn cố ý phá hoại. Lỡ ra chuyện này do mụ mà không thành thì Đào không cam tâm. - Dì Phước ơi, dì đừng buồn. – Lệ đến gần động viên, - mụ Phấn thế nào cả thôn đều biết rồi, dì đừng chấp mụ ấy. 152 152 


































































































   334   335   336   337   338