Page 337 - 陳長慶短篇小說集
P. 337

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Lệ ơi, cháu đừng nghe mấy lời linh tinh của mụ Phấn nhé. – Đào nghiến răng nói, - Đào không tha cho mụ đâu, con mụ điên khùng độc ác đáng ghét chuyên phá hoại này. Lệ không an ủi Đào nữa, cũng không tỏ ý kiến gì. Liệu Lệ có bị ảnh hưởng bởi mấy lời của mụ Phấn mà từ chối gả cho Tường không. Đào cảm thấy lo lắng lắm. Dù gì Lệ cũng chỉ là cô gái quê mới mười bảy tuổi chưa được dạy dỗ nhiều nên khả năng phán đoán, đánh giá độc lập có lẽ chưa đủ. Cái này không thể trách Lệ được. Tất nhiên Đào cũng đã xét lại mọi việc. Sức khỏe của Tường đúng là phải cải thiện. Nếu do lấy nhau mà Tường yếu đi, khiến Lệ thành quả phụ thật thì đây sẽ thành chủ đề cười chê của mọi người trong thôn mất. Đây không phải điều Đào muốn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc này không thể xảy ra được. Bởi vì dù gì Đào vẫn tin Tường vẫn còn trẻ, mà trẻ đã là vốn lớn nhất, có chút bệnh tật thì có là gì? Sức khỏe của Tường sẽ hồi phục nhanh thôi, không lâu sau nó sẽ khỏe lại. Những lời phát ra từ miệng mụ Phấn béo làm sao có thể tin được. Nhưng dù thế nào thì cũng phải tìm dịp nói cho ra nhẽ với mụ Phấn dở người kia, tiện thể có gì tính sổ với mụ luôn, đừng tưởng Đào hiền mà bắt nạt. Cho dù cậu mợ của Lệ đều đồng ý chuyện hai đứa lấy nhau, nhưng sau mấy lời khiêu khích cố ý của mụ Phấn, Lệ không còn vui vẻ, thậm chí còn có vẻ không đồng ý như trước nữa. Mỗi lời của mụ Phấn dường như đều nói trúng vấn đề Lệ nghĩ. Cô nhớ rõ từng câu từng lời, thậm chí chúng còn luẩn 153 153 


































































































   335   336   337   338   339