Page 339 - 陳長慶短篇小說集
P. 339

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Chỉ cần chồng con tao không chê là được, liên quan gì đến cô? – mụ Phấn cười nhạt, rồi nói không chút xấu hổ, - nói cho cô biết nhé, của quý của mấy ông lính vừa to và khỏe, tao thì sướng rồi, còn cô cứ ngồi đấy mà thèm. Nếu không cô làm gì được tôi? - Buồn cười quá, buồn cười quá. – Đào chỉ vào mặt Phấn mấy cái rồi nói, - Trên đời đúng là chỉ có mụ không biết nhục, cũng không biết xấu hổ. Phấn bụng bự nghe mấy từ đó mặt sầm lại, vội bỏ gánh phân xuống ra chắn đường Đào cao giọng: - Cô mắng ai không biết xấu hổ? Cô mắng ai không biết xấu hổ? - Mắng mụ thì sao, làm sao? – Đào cũng lên giọng tỏ vẻ không sợ. - Cô giỏi thì mắng lại cho tôi xem. – vừa nói mụ vừa lấy cái gáo múc phân treo ở cuối quang gánh chỉ thẳng vào Đào, tức giận nói, - giỏi thì cô mắng lại xem, tôi không hắt phân vào cô thì tôi cùng họ với cô luôn. - Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ. Trên đời này chỉ có mụ là không biết xấu hổ nhất mà thôi. Cô thử hắt xem. – Đào tỏ vẻ không sợ và nói to, đầu nghĩ mụ chắc không dám hắt đâu. Nhưng mụ Phấn bụng bự lúc này đã mất hết lý trí, mụ múc ngay một gáo phân rồi hắt mạnh lên người Đào. Đào không ngờ mụ Phấn dám hắt phân lên mình, cảm giác nhục nhã và cơn tức giận vô danh cứ thế bừng lên. 155 155 


































































































   337   338   339   340   341