Page 340 - 陳長慶短篇小說集
P. 340

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Con mụ điên đáng chết này dám hắt phân lên người tao. – Đào đặt quang gánh xuống nắm lấy áo mụ Phấn, miệng thì mắng liên tục, - con mụ điên đáng chết, đi chết đi, đi chết đi. - Muốn chết mày đi mà chết. – mụ Phấn đang trong cơn mất hết lý tính, còn túm lại tóc của Đào rồi lấy đà đẩy Đào ngã nhào xuống đất, mụ tức giận gào đi gào lại, - muốn chết mày đi mà chết, muốn chết thì đi mà chết. Đào lúc này đã ở thế yếu, cô cảm thấy cả người và lòng tự tôn của mình đã bị làm nhục và tổn thương nặng nề. Hai mắt cô hiện đầy tia máu, cô không thể chịu được nỗi đau, nỗi nhục này. Đào đứng phắt dậy, không thèm để ý đến mùi hôi thối khắp người mình, cô chạy nhanh về nhà, vừa chạy vừa thét lên, - Tao đi chết cho mụ xem, tao chết cho mụ xem. Tao chết cho mà xem, tao chết cho mà xem. Không ngờ rằng do vừa bị làm nhục, Đào nghĩ không thông. Về đến nhà, Đào chẳng nói chẳng rằng đi thẳng xuống căn phòng cuối nhà chuyên để nông cụ, đồ đạc. Cô cầm chai thuốc sâu mới mua lên, mở nắp rồi uống một hơi hết nửa chai. Khi người nhà nghe tiếng phát hiện, cô nằm vật vã, người còn bốc lên mùi hôi và đã chìm trong trạng thái hôn mê. Dù được phòng y tế của doanh trại quân đội hỗ trợ đưa đi cấp cứu nhưng tất cả đã muộn. Cuối cùng không cứu được Đào, cả nhà lớn bé chìm trong nỗi đau khôn nguôi. Thủ phạm chính của mọi chuyện không ai khác là mụ Phấn bụng bự. Cho dù mụ bị người trong thôn trách móc, chửi bới, cũng bị cơ quan chức năng điều tra nhưng giữa hai người 156 156 


































































































   338   339   340   341   342