Page 341 - 陳長慶短篇小說集
P. 341

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  cũng chỉ là cãi lộn, mụ cũng chỉ hắt phân lên người Đào, chứ không dùng vũ lực hay cách gì khác ép Đào phải chết. Thế nên ngoài việc chịu trách nhiệm trước tòa án lương tâm thì không thể ghép cho mụ tội giết người được. Cứ cho là mụ có tội rồi bị trừng phạt thì người chết cũng không thể sống lại. Phước đã mất đi người bạn đời bao năm gắn bó, lũ nhỏ đáng thương thì mất đi người mẹ hiền. Đêm hôm đó, thi thể Đào được đưa từ bệnh viện về nhà. Nhưng do tập tục người chết bên ngoài không được vào thôn, đành phải đặt thi thể Đào ở một cái lán tạm dựng bên con dốc mé ngoài thôn rồi chờ ngày đưa. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Phước trở tay không kịp. Phước rơm rớm nước mắt, ngồi đờ đẫn không nói gì bên ngoài lán, sự đau khổ, buồn bã hiện lên trên mặt. Phước tin vào số mệnh, anh tin mụ Phấn béo sẽ bị báo ứng, bị trừng phạt đích đáng chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ không còn người bạn đời để cùng nhau nương tựa, chia sẻ nữa, chắc chắn anh sẽ trở thành một ông già cô đơn, phải chịu đựng sự trống rỗng và cô độc về tinh thần sau những giây phút làm việc vất vả. Nỗi đau khổ này không thể đánh đổi bằng sự lao động cật lực, nó sẽ ám ảnh anh đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nghĩ rồi Phước òa khóc, sự bi thương, buồn bã dày vò khiến nước mắt anh lã chã, rơi lên mảnh đất đầy thương tâm này. Ngày hôm sau, xe ba bánh chở đến một cỗ quan tài màu đen, con trai cả Tường bế em út còn bé quỳ gối chào “ngôi nhà” mới của mẹ, còn hai con gái Liên, Tú bận rộn lau người, thay áo cho mẹ. Hai chị em cùng với bà cô họ giúp Đào mặc năm lớp áo 157 157 


































































































   339   340   341   342   343