Page 380 - 陳長慶短篇小說集
P. 380

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  khoản đãi lão. Vì thế lão sớm đã thành thói, cứ tự nhiên như ruồi, ăn chực uống chực, chả còn tí khách khí gì với đám dân đen nữa thì phải? Đồng thời lão cũng thậm thụt ngó trộm chị quả phụ trẻ trong thôn cũng lâu lâu rồi, tuy chị đã sinh nở hai đứa trẻ, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp, dáng người đầy đặn, mông bụng vừa tròn vừa mẩy, lúc đi lại thì hai bầu sữa cũng đong đưa theo nhịp bước chân, chính là món thịt mỡ mà gã nào cũng muốn ăn. Đến hôm nay, lão đã véo mông chị hai lần, đàn hồi vẫn tốt thật đấy! Đậu phụ miễn phí không ăn ngay còn đợi đến khi nào? Mới vừa rồi bị chị tạt rượu đầy mặt, nhưng lão vẫn không biến sắc, cũng chẳng giận dữ, ngoài việc thể hiện phong độ đàn ông, còn phải tranh thủ tình cảm của chị, nếu mà cương quá với chị chẳng phải việc thành mất hứng; cái gọi là “nhân tình để ít đường lui, lâu ngày gặp lại dễ nhìn mặt nhau”, ấy chính là đạo lý đó. Tin rằng không lâu sau thì có thể ăn được món thịt mềm mại, thơm tho, ăn hoài không ngán chứ! Tôn Rỗ 2 x 1= 2, 2 x 2 = 4, 2 x 3 = 6, không ngừng tính nhẩm phép tính mong muốn, mà chẳng buồn nghĩ xem bài toán ấy đã thật chắc chắn an toàn? Hay có lúc nào đó tính sai? Người trong thôn đều ngóng xem tiếp diễn tiến câu chuyện. Lão Tôn Rỗ xác định mục tiêu xong, dăm bữa lại lượn lờ quanh nhà chị Thiêm Đinh, ngay cả khi chị chả buồn nhòm đến lão, mấy đứa trẻ cũng ghét ra mặt, nhưng lão vẫn kiên trì, cũng chẳng vì thế mà xao nhãng. Có thể nhòm ngó bộ ngực cao vút, cặp mông tròn lẳn của chị, cũng là một cách hưởng thụ cuộc 196 196 


































































































   378   379   380   381   382