Page 382 - 陳長慶短篇小說集
P. 382

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Mẹ nhà chú có phải không muốn sống nữa không? Chú dám hô to gọi nhỏ trước mặt ông đây à? Cái loại hành vi này của chú đã phạm vào tội mạo phạm sĩ quan rồi đấy, chú biết chưa hả? Có giỏi chú lặp lại lần nữa xem, ông đây không tống chú vào tù quân đội thì ông theo họ nhà chú nhá! Tôn Rỗ cao giọng chỉ mặt anh Vương nói. - Bác đừng cho rằng Kim Môn không có vương pháp nhé, chỉ có chức phó trưởng thôn nhà bác là to nhất à? Nói thật với bác nhé, bác sai rồi! Vạn Phú vẫn không buồn khách khí nói. - Không sai, trong cái thôn này, phó trưởng thôn ông đây là to nhất, rõ ràng như tờ giấy trắng, ông đây lại nói nó thành đen đấy, chú dám làm gì ông? Chú tự làm rõ nhá, hiện nay là thời kỳ quân đội giới nghiêm, trong cái thôn này, một câu của phó trưởng thôn ông đây chính là mệnh lệnh, ai dám không nghe chính là kháng lệnh, không chỉ tống vào tù mà còn phải xử tội tử hình. Chú tin không? - Bác có phải cho rằng mấy lời của bác là dọa được người Kim Môn không? Bác nghĩ người Kim Môn đều tham sống sợ chết à? Cái kiểu phó trưởng thôn như bác tôi cũng thấy nhiều rồi, nghe nhiều rồi. Nếu hôm nay bác là Tư lệnh Bộ quốc phòng thì một câu chính là mệnh lệnh, tùy tiện gán cho người khác một tội danh rồi đem đi xử theo quân pháp, bắt bỏ tù. Nhưng bác chẳng qua chỉ là một sĩ quan xuất ngũ về làm phó trưởng thôn thôi, bây giờ cũng chả phải lúc công tác hay dân quân tập huấn, trong thời bình thì cũng chả đến lượt bác ra lệnh hay 198 198 


































































































   380   381   382   383   384