Page 384 - 陳長慶短篇小說集
P. 384
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Vì thế lão Tôn Rỗ lại nghiến răng ra đòn cảnh cáo: - Việc trước đây tôi không thèm chấp với chú, chẳng qua chú tốt nhất nên tránh xa chị góa phụ kia ra, đừng để người khác nói ra nói vào, như vậy đối với cả hai người đều tốt. Nhưng ông đây cũng cần cảnh cáo chú, đừng xem thường ông đây phó trưởng thôn đấy, nếu không đến lúc dân quân đi tập trận thì chú bảo sao lại gặp xui xẻo nhé! Ông đây bảo tổ trưởng giáo dục một tiếng thì họ lôi chú ra tẩn cho chết đấy! - Phó trưởng thôn, tôi nói thật với bác nhá, dựa vào sức lực Vương Vạn Phú tôi đây thì mấy cái huấn luyện cơ bản, nâng cao thể chất, diễn tập tác chiến hay tập bắn đạn thật, chẳng cái nào làm khó được tôi. Lần trước được lệnh ra mõm tàu công tác, người khác vác một bao bột mì đã hổn hà hổn hển, chứ tôi đây vác hai bao cũng chả hề gì; đạn pháo loại trăm ký phải hai người gánh chứ tôi một mình một gánh mà đi. Không tin thì bác cứ đi mà hỏi thăm thử, chẳng phải Vương Vạn Phú tôi bốc phét nhé! Ông muốn dìm tôi thì tiết kiệm sức đi, hay là chuyên tâm vào cái chức phó trưởng thôn của bác còn thực tế hơn. Nhưng bác cũng đừng có mà xem thường đám dân đen bọn tôi, nếu bác không nghiêm túc suy nghĩ và sửa đổi ấy mà, muốn tiếp tục ăn trên đầu trên cổ dân đảo thì bác đợi phản công đại lục, về lại quê nhà mà ăn, không tin bác cứ thử xem! Vương Vạn Phú cũng nhìn ra được cái kiểu hổ giấy của lão, chỉ thể bắt nạt những người dân lương thiện, nên mới cố ý hù dọa lão một phen. - Đừng có tưởng người có tí cơ bắp thì ông đây sợ mày nhé! Tôn Rỗ khinh khỉnh nói. 200 200