Page 230 - 陳長慶短篇小說集
P. 230
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH khúc mộng ảo của Hồ Phẩm Thanh tặng cho cô ta, hy vọng cuốn sách này có thể làm bạn cùng cô trong những ngày thiếu tự do. Bước vào phòng bệnh, một luồng hơi thuốc nồng nặc cùng mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Bên trong kê mười hai chiếc giường bệnh. Đương nhiên, hoàn toàn không phải ai làm tiếp viên cũng mắc bệnh, mà trên tỉ lệ nếu vượt quá số năm phần trăm là báo động đỏ. Đơn vị quân y cứ nhắc đi nhắc lại tuyên truyền với đám quan binh rằng: “Trước khi hành sự uống thật nhiều nước, sau khi hành sự xong phải đi tiểu”, thậm chí mỗi một nơi bán vé của phòng trà còn bán cả “áo đi đêm”. Nhưng lạ là nhiều người thà chịu mắc bệnh uống thuốc chích kim, chứ không chịu đeo cái “găng bảo hiểm”, quan niệm sai lầm này đến nay vẫn không thay đổi, càng chứng tỏ trình độ vệ sinh của người trong nước kém xa so với các nước ở Âu Mỹ. Nhân viên y tế biết lai lịch của tôi đến đây, hai bên chào hỏi nhau xong, tôi chẳng ngại mấy ánh mắt hoài nghi của họ bước vào trước giường bệnh của Vương Lệ Mỹ. - Vương Lệ Mỹ, khổ cho cô quá. Cô ta ngẩng đầu lên, chúm chím làn môi, khẽ cười cười với tôi. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia của cô ta không che được bờ môi nhợt nhạt kém sắc, quầng mắt đen thâm, có lẽ do mất ngủ và kém sức nhiều đêm. - Tôi mang đến cho cô một quyển sách, hy vọng cô sẽ thích. Cô ta đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nhận quyển sách từ tay tôi, nhỏ giọng nói: 46 46