Page 231 - 陳長慶短篇小說集
P. 231

 - Cảm ơn. tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Tôi hỏi đơn giản về số người đã tiếp xúc với cô ta, ánh mắt hoài nghi của mấy người kia nhìn tôi bây giờ mới biến mất. Tôi không dám ở lại lâu, cũng không đủ can đảm để nhìn thêm cô ta một lần nữa, thầm sợ sẽ có thêm một vài tin đồn thất thiệt, lại bị người ta thêu dệt đồn đại. Xã hội này đáng sợ, khiến tôi không thể không thận trọng, không thể không đề phòng. Người ta quen biết nhau cũng giống như câu chuyện thần thoại có chút thần kỳ. Dần dần, tôi phát giác, hình ảnh của Vương Lệ Mỹ thường xuyên lướt qua trong đầu óc tôi. Là tốt hay là xấu, quan điểm thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, càng khó đem ánh mắt của người đời mà so sánh. Thời gian luôn là kẻ phản lại mọi tính toán. 4. Mùa trung thu lại đến, đơn vị chúng tôi ngoài sự vụ phúc lợi ra, còn lo cả việc ủy lạo lễ Tết hàng năm. Tuy mỗi nhân viên tham mưu đều có việc riêng, nhưng gặp lễ Tết, ắt phải cùng nhau hiệp sức, phân công làm việc, phát huy tinh thần hội đoàn, giải quyết hết tất cả sự việc. Các tham mưu chia nhau theo cấp trên đến Ly Đảo thăm hỏi, hoặc theo các phu nhân thăm hỏi các quan binh nằm viện, hoặc sắp xếp đoàn văn nghệ để biểu diễn... Còn tôi thì ở lại văn phòng làm việc, xét phát lương tiền cho các đoàn thể các đơn vị, và tiền lễ trung thu cho các quan chủ quản. Vừa đến văn phòng thì bao nhiêu thứ tiền lương, tiền 47 47 


































































































   229   230   231   232   233