Page 232 - 陳長慶短篇小說集
P. 232

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH lễ, công văn, đóng dấu cứ không ngừng bày ra trước mắt. Vì thế  tôi không thể không cẩn thận, phòng sai sót. Trong một lúc rảnh rỗi, tôi giở nắp ly, uống một ngụm trà thơm, nhắm mắt lại, ưỡn người ra, dựa vào ghế, thư giãn một chút, hưởng thụ giây phút không tên, thật sự sướng như tiên. Đang lúc miên man, viên truyền lệnh mang một gói đồ vào đặt lên bàn tôi. - Ai gửi đấy? – Tôi nói mà hoàn toàn không nhìn kỹ vật gì, thuận tay lấy nó để xuống bàn. - Sĩ quan trưởng. – Viên truyền lệnh trả lời. Ba tiếng “sĩ quan trưởng” khiến tôi có chút kinh ngạc, thế rồi tôi cúi người xuống lại nhặt gói đồ lên, mở lớp bao giấy, thì ra là một hộp bánh trung thu do công ty Malaixia Đài Bắc sản xuất, qua lớp màn trong suốt của hộp bánh bên trong, tôi nhìn thấy có kẹp một mẩu giấy nhỏ. Gửi ông Trần, Lại đến tiết Trung thu nữa và tôi vẫn còn luân lạc nơi chân trời, dù quê quán trong lý lịch ghi rõ ràng là Thành phố Hải Khẩu tỉnh Hải Nam, nhưng tôi chưa từng được thấy Hải Nam. Ngoảnh đầu lại, đã là trung thu thứ hai mươi ở xứ người xa lạ, mà quê hương nào biết nơi nào, khiến cho người ta có cảm giác hoang mang. Bánh của ai gửi tới có lẽ ông biết rõ hơn tôi, chuyển đến ông một phần, xin đừng lấy làm lạ. Giả như ông bằng lòng cùng thưởng thức trăng thu với một người tiếp viên trọ ở Kim Môn, 48 48 


































































































   230   231   232   233   234