Page 234 - 陳長慶短篇小說集
P. 234

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Từ đường Phục Hưng làng Tân Thị, rẽ phải sang đường Tự Cường, rẽ trái sang đường Trung Chính, hí viện Kiều Thanh ở ngay trước mắt tôi. Cô gái mặc bộ âu phục màu xanh nhạt không phải là Vương Lệ Mỹ đó sao? Cô ấy hình như đã nhìn thấy tôi, đưa tay nhè nhẹ vẫy vẫy về hướng tôi. Tôi đã không dằn được niềm vui trong lòng mình, bước nhanh về phía trước, đưa ngón tay út nhẹ nhàng móc lấy ngón tay áp út của cô ấy, một làn hương thanh nhạt, một nụ cười mỉm chân thành, là biểu hiện cho sự tôn quý của một người con gái. Chúng tôi im lặng bước đi trên con phố của xóm Tân Thị, những niềm vui trong lòng lâu lâu lại dâng lên, bất chợt chúng tôi nhìn nhau cười, có lẽ đấy là thời khắc bình yên nhất của sự yên lặng. Nhìn ra xa xa, vầng trăng đã lên cao trên đầu phố, dưới ánh trăng thanh khiết, chúng tôi chọn một trảng cỏ sạch sẽ trong vườn cây dong hướng lên vầng trăng đang dần dần nhô cao và ngồi xuống. - Anh Trần, nói ra thật buồn cười, chúng ta đã đi một đoạn đường khá xa nhưng lại chẳng nói với nhau một câu nào. – Cô ấy bĩu cái môi nhỏ nhắn ra vẻ vui nói. - Lệ Mỹ, nói ra cũng buồn cười thật, khi tôi báo cáo nghiệp vụ trong vòng mười phút với cấp trên, chuyện gì tôi cũng có thể nói được, thế mà giờ trước mặt cô, cứ như là một đứa trẻ mới vào lớp một, chẳng biết nói gì với cô giáo cho phải phép? – Tôi thành thật nói. 50 50 


































































































   232   233   234   235   236