Page 235 - 陳長慶短篇小說集
P. 235

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  - Có lẽ do thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, chưa đủ hiểu nhau mới không thể cởi mở nói năng tự nhiên được. – Cô ấy nói một cách đàng hoàng. - Đúng đấy, cô nói đúng như tôi nghĩ, hôm nay chúng ta ngồi trên trảng cỏ xinh đẹp này chính là để hai bên có thể hiểu nhau sâu hơn. - Ngắm trăng cùng một nữ tiếp viên đã trải bao dâu bể, ông không cảm thấy thiệt thòi sao? - Bất luận là trong mắt tôi hay trong lòng tôi, cô là một người hoàn mỹ, không giống như những tiếp viên khác. Nói thẳng thắn, với vẻ xinh đẹp và học lực của cô, hình như cô không nên chọn nghề này. Có lẽ cảnh ngộ của cô không thể dùng ba câu hai lời mà nói hết được... – Tôi không đủ can đảm để nói tiếp nữa. - Không, ông sai rồi. – Cô ta lắc lắc đầu với vẻ buồn bã, tiếp: - Cảnh ngộ của tôi chỉ có ba câu: cha mất, mẹ cải giá, em còn nhỏ và hai lời là: số khổ, mệnh khổ. – Nước mắt cô như những hàng ngọc đứt lại nối, từng hạt từng hạt rơi xuống triền cỏ. Tôi vội vàng rút chiếc khăn mùi xoa, nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt của cô ấy. - Xin lỗi Lệ Mỹ, tôi không nên nói những điều thương tâm ấy trong tiết trung thu này. – Tôi vớt vát nói. - Không, ông nói đúng, có thể làm giảm một phần mối hoài nghi trong lòng ông, ngày sau chúng ta mới có thể là một 51 51 


































































































   233   234   235   236   237