Page 238 - 陳長慶短篇小說集
P. 238
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH mạng sống cho nó. Biết đâu tương lai cô ấy sẽ nhờ cậy được đứa bé không rõ cha là ai này. Bụng cô ấy ngày càng to lên, Lệ Mỹ cũng ngừng hành nghề. Chúng tôi hẹn nhau vào ngày 12 tháng Giêng đến chùa Hải Ấn ở núi Thái Võ lễ Phật. Chưa đến chín giờ, tôi đi thẳng từ đường hầm Trung Ương đến trạm chờ tạm ở mộ Thái Võ Công. Lúc đó, trời rơi mưa phùn gió nhẹ thổi, tôi nhìn dòng xe buýt và dòng người tấp nập qua qua lại lại, tay tôi cầm chiếc dù đen, nhưng vẫn không cản được cái gió lạnh buốt xương. Dưới bức tường bên đường, mấy cây đào thấp lè tè đang vươn cành nõn, cơn mưa phùn nhẹ bay trên những nụ hoa đang hé nở. Hoa đào chớm nở, mùa xuân sớm đã ngự trị trong cõi trần gian, chúng tôi còn mong chờ điều gì nữa? Mong chờ điều gì? Mùa xuân tươi đẹp kia có nghe thấy lời tâm sự của chúng tôi? Chợt một chiếc taxi màu đỏ đỗ ngay chỗ của tôi, Lệ Mỹ mở cửa xe, tôi nhanh chóng bước tới đỡ lấy cô ấy. -Xinlỗiđãđểanhchờlâu,vìsónggiólớnquánênrấtlâu thuyền mới có thể đi được. – Cô ấy quấn lại chiếc khăn kéo lên cao, rồi mới nắm chặt tay tôi nói: - Lạnh quá. an ủi: Tôi cúi đầu, nhìn mái tóc đẫm nước của cô ấy, nói như - Lệ Mỹ, chúng ta còn cả đoạn đường dài, đừng ngại lạnh nhé, trên đường đời đầy gió sương mưa tuyết, anh vẫn sẽ sưởi ấm cho em. 54 54