Page 239 - 陳長慶短篇小說集
P. 239
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Anh nói cứ như đoạn thoại trong phim tình cảm í. – Cô ấy cười nói, nhè nhẹ ngắt tôi một cái. - Nếu đúng vậy, thì nữ diễn viên chính là Vương Lệ Mỹ em đó. – Tôi cười. Cô ấy cũng cười, nụ cười như mang đầy hạnh phúc. Chúng tôi đội cơn mưa phùn, men theo con đường đầy sình lầy, từng bước tiến lên trước, hoa cỏ dại hai bên đường đang đẫm ướt dưới cơn mưa xuân, càng lộ vẻ biếc xanh mơn mởn. Lệ Mỹ bắt đầu bước chậm chạp, thở dốc, nói không ra hơi, nhưng cũng gượng làm mặt vui, càng khiến tôi thấy yêu hơn. Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại. - Em mệt rồi à. – Vừa nói tôi thuận tay kéo cô ấy. Chúng tôi ngồi xuống một phiến đá bằng ở bên đường, có lẽ do đi đường, leo dốc nên cảm thấy hơi nóng một chút, Lệ Mỹ mở một cúc áo ngoài, khi tôi nhìn thấy cái bụng tròn của cô ấy, chợt trong lòng tôi có một ý nghĩ thương cảm và buồn buồn. Tôi lắc lắc đầu, thở một hơi dài, trong lòng thầm cầu nguyện cho đứa bé đang nằm trong bụng cô ấy là một viên ngọc sáng. - Thở dài gì thế? Người đáng thở dài là em chứ đâu phải là anh. – Cô ấy nói. Tôi lặng thinh không đáp, hai mắt chăm chú nhìn lên đầu núi trùng điệp quanh co. - Dường như em cảm nhận được những điều anh nghĩ nhiều hơn cả những gì anh nói. – Cô ấy bảo. 55 55