Page 240 - 陳長慶短篇小說集
P. 240

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH -Emđâuphảinhàtâmlýhọcmàbiết?–Tôikéotaycôấy  kẹp trong hai lòng tay của tôi, vừa cười vừa nói. - Còn chối! – Cô ấy hích chiếc mũi lên. - Vậy em đoán xem, anh đã biến thành quái lạ từ khi nào nào? - Hãy cởi lòng ra, đừng có chau mày, đừng có nghĩ nhiều hơn nói thì không quái lạ như thế! - Cảm ơn em mở đường. Đúng vậy, trong lĩnh vực văn học rộng lớn, suy nghĩ và tìm tòi quá độ, khiến mình bị giam lỏng trong vòng cô đơn. Lệ Mỹ, nói thẳng ra thì, anh thực tình là nghĩ nhiều hơn nói, nhưng em lại là người con gái khiến anh nói nhiều hơn đấy, vì thế anh rất trân quý tình cảm của em. Trong biển người mênh mông, chỉ mong chúng ta có thể cổ vũ và chăm sóc quan tâm cho nhau. – Tôi nói có vẻ thê lương. - Vậy chúng ta hãy giữ lời hứa của chúng ta dù cho có ở chân trời góc biển. – Cô ấy nói rất nghiêm túc: - Trên con thuyền cuộc đời vô định chỉ mong cho chúng ta có thể khắc phục mọi cảnh khó khăn dắt tay nhau lèo lái đến vịnh cảng ước mơ nhé. - Thôi đi tiếp nào, Lệ Mỹ, chùa Hải Ấn không còn xa nữa đâu. – Tôi kéo tay cô ấy đứng lên. Những cơn gió núi vẫn như chích vào xương, cơn mưa phùn bắt đầu nhẹ hạt hơn, tôi mở dù ra, dìu cô ấy đi từng bước, từng bước trên con đường hương thơm ấm áp niềm hạnh phúc. Đến chỗ đánh cờ của Trịnh Thành Công, chúng tôi đứng trên bức tường thành thiên tạo cúi nhìn xuống thôn Đẩu Môn 56 56 


































































































   238   239   240   241   242