Page 347 - 陳長慶短篇小說集
P. 347

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  chẳng ai thấy lạ cả. Bọn trẻ con tinh nghịch thậm chí có đứa khi đi tiểu, còn dùng dòng nước tiểu của chúng, để bắn những con dòi bu quanh mép bô bật ngược vào trong thùng, khiến cho chúng chìm nổi lập lờ trong thứ nước thải ấy, mà chẳng hề cảm thấy buồn nôn hay sợ sệt chi cả. Thuận chất phác đôn hậu, dù đã học hai năm tiểu học phổ cập, biết được mấy chữ nhất, nhưng sống trong môi trường như thế, một anh tráng đinh vừa tròn hai mươi tuổi, ngoài ở nhà phụ giúp cha mẹ làm nông ra, thì còn biết làm những gì khác? Nhà nông quanh năm đầu tắt mặt tối, cứ mỗi khi thu hoạch vụ Thu xong, có một khoảng thời gian khá nhàn hạ. Cậu ta, một ông cụ non hiểu chuyện, vì muốn giúp cha mẹ bớt phần cực nhọc, đỡ đần kinh tế gia đình, đã nảy ra ý nghĩ ra ngoài làm thuê, hy vọng có thể tìm được một công việc thời vụ để làm, may ra kiếm chút tiền phụ giúp trong nhà. Thế là nhờ sự giới thiệu của một người họ hàng xa, cậu ta đã rủ thêm cậu bạn niên thiếu tên Sơn sống cùng thôn, dắt nhau đến một công trường đang thi công trong thành để làm cu li. Dĩ nhiên, phận cu li thì phải nghe theo sự sai bảo của thợ cả, khi thì khuân gạch gánh ngói, khi thì trộn hồ đánh đất, khi thì gánh nước xách hồ, một khi vào ca thì bận rộn đến tối mắt tối mũi. Dù là một công việc khổ sai sáng đi tối về, bán sức lao động là thế, tiền công một ngày cũng chỉ có năm đồng, nhưng đối với những người nghèo khổ lấy việc nông làm kế sinh nhai thì đấy là khoản thu không nhỏ, chỉ có điều không phải ngày nào cũng có việc để làm. Bởi thế, Thuận lúc nào cũng tỏ ra trân trọng cái công việc thời vụ lúc làm lúc nghỉ này. Nếu một tháng 163 163 


































































































   345   346   347   348   349