Page 349 - 陳長慶短篇小說集
P. 349

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Cậu viết thế này là ý gì? - Sơn chỉ vào số 1/5 hỏi.  - Một chiếc xe rộng như thế, chỉ có mấy người lên, không phải 1/5 sao. - Thuận giải thích. - Cậu đâu phải tài xế, lo việc đó làm gì, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi! - Sơn khinh khỉnh, rồi lại chỉ vào hàng chữ bên cạnh, - Xe người ta rõ ràng viết là “Xe khách công cộng vận chuyển hành khách Kim Môn”, sao cậu lại sửa thành “Xe khách công cộng nhân dân”? - Dân đen chúng mình không phải đều là nhân dân sao? Thuận giải thích, - Nhân dân tốn tiền mua vé ngồi xe không phải là hành khách sao? Tớ thấy cái tên Xe khách công cộng nhân dân vừa dễ nghe lại có chất hơn so với cái tên Xe khách công cộng vận chuyển hành khách Kim Môn kia. - Nói cũng đúng chứ hả! - Sơn mỉm cười gật gù, ra chiều đồng tình. - Thật ra tớ viết bừa nói đại ấy mà! - Thuận tỏ ra bối rối. - Đã viết bừa thì mau mà lau sạch đi, đợi tí nữa tài xế bắt gặp thì ăn chửi đấy. - Sơn cảnh báo. Thế nhưng, Thuận chẳng những không lau sạch mấy chữ ấy đi, mà còn tỏ ra chẳng đoái hoài gì đến khuyến cáo của Sơn. Theo suy nghĩ đơn thuần của cậu, tài xế một khi lên xe sẽ lập tức ngồi vào ghế lái rồi khởi động máy để chuẩn bị lên đường, còn cái anh nhân viên bán vé đi theo xe một khi cửa xe đóng lại thì chỉ đứng nơi cửa lên xuống, chẳng những không bước xuống sau chỗ hành khách, mà cơ bản cũng chẳng biết cậu đã 165 165 


































































































   347   348   349   350   351