Page 350 - 陳長慶短篇小說集
P. 350

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  viết những gì trên sau lưng ghế. Hơn nữa muội phấn viết bảng là thứ có độc, một khi dùng tay để lau đi mà không tìm được nơi rửa tay thì cũng thật là bất tiện. Thôi mặc kệ, cứ để nó đấy vậy, chẳng may bọn họ phát hiện ra quát mắng thì xóa cũng chưa muộn. Thế là vết chữ 1/5 và “Xe khách công cộng nhân dân” màu trắng, cứ thế lưu trên lưng ghế một cách đầy khiêu khích.Vừa đến công trường, Thuận lập tức xắn tay áo rồi cuộn ống quần, cầm lấy dụng cụ cùng với đồng nghiệp trộn hồ, chuyển gạch rinh ngói, tiếng bước chân cần mẫn, liên tục như đưa thoi trong căn nhà cổ đang đợi sửa chữa. Cho dù có những công việc không quen tay lắm, nhưng chỉ cần thợ cả chỉ vẽ sơ qua, thì dù là người già cũng đã nhanh chóng lĩnh hội, khắc sâu trong đầu. Như vậy đối với những người trẻ tuổi, không có lý gì không đào tạo được, sau này nếu có ý muốn phát triển trong giới thợ cả, thì chỉ cần có thời gian chắc chắn đủ sức độc lập tác chiến. Nhưng sự đời mấy khi được như ước nguyện, khi cậu ta đang chuẩn bị vào nhà, chính trị viên của thôn dẫn theo một tay sĩ quan mặt rỗ dáng vẻ bặm trợn, cùng với hai tên lính vũ trang đã đứng đợi nơi phòng khách. Cha mẹ đứng kế bên run rẩy lập cập, trái với thường lệ, trong căn phòng tràn ngập một bầu không khí chết chóc lạ thường, Thuận trông vào ngơ ngác, bước chân khựng lại trên sân gạch đỏ đã bong tróc loang lổ. - Báo cáo đội trưởng, hắn chính là Hoàng Đại Thuận. - chính trị viên chỉ vào Thuận, nghiêm mặt báo cáo với tay sĩ quan mặt rỗ. 166 166 


































































































   348   349   350   351   352