Page 351 - 陳長慶短篇小說集
P. 351

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Dẫn hắn đi! - Tay sĩ quan mặt rỗ ra lệnh với giọng sắc  lẻm cho hai tên lính vũ trang. Hai tên lính vũ trang lập tức từ phòng khách xông ra, bẻ quặt hai tay của Thuận ra sau lưng tra vào còng, rồi mỗi người một bên xốc lấy cánh tay của cậu ta, quát lớn: “Đi!” Thuận với vẻ mặt tràn ngập sự ngờ vực, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu gì, lại bị cảnh tượng bất ngờ này dọa cho mắt trừng miệng há. Anh ta nghiến răng, cố nén cơn đau buốt nơi hai cánh tay, gào lên quang quác: “Tôi phạm luật gì? Tôi phạm tội gì? Các người sao lại bắt tôi?” - Mày phạm luật gì đến đội rồi hẳn biết! - Viên cảnh sát mặt rỗ quát lại, rồi co ngón tay giữa lại, cốc mạnh vào đầu của cậu ta, - Bớt to mồm cho tao, nếu không mày sẽ rắc rối to đấy! Cha mẹ chất phác thật thà, quanh năm làm bạn với ruộng vườn, đã bị khuất phục hoàn toàn trong cái thời đại uy quyền chẳng có chính nghĩa công lý này, rồi thêm cái vẻ hung hăng ngang ngược của nhân viên trị an nên đã không dám hé môi, chỉ biết giương mắt mà nhìn đứa con bị lính vũ trang giải đi. Nhưng đứa con rốt cuộc đã phạm luật gì, tội gì? Tại sao vô duyên vô cớ lại bị họ bắt đi như thế? Vô số những câu hỏi nghi ngờ quay cuồng trong lòng họ, thần sắc thảm não toát lên trên gương mặt già nua, những giọt nước mắt đau khổ chỉ còn biết nuốt ngược vào trong. Họ phải đi đâu để minh oan cho con? Hay là bỏ mặc đứa con thật thà ngoan ngoãn? Hai lão đứng chết lặng trước bàn thờ gia tiên nơi phòng khách, bất lực ngước trông lên liệt tổ liệt tông trên điện thờ, những giọt lệ đau đớn theo 167 167 


































































































   349   350   351   352   353