Page 353 - 陳長慶短篇小說集
P. 353
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Tên lính vũ trang liền xộc tới, lôi Thuận đến trước mặt viên sĩ quan mặt rỗ, rồi đạp cho cậu ta một phát, “Còn không chịu đứng à!” Cặp mắt Thuận như dại đi, rồi cúi đầu trong đau đớn. - Mẹ, gan chó mày lớn lắm, lại dám ngang nhiên làm ám hiệu tuyên truyền trên xe khách cơ đấy! - viên cảnh sát mặt rỗ quát lên đầy tức giận. Thuận trong lòng vừa sợ, nhưng cũng chợt hiểu ra, hóa ra cái họa đến từ mấy chữ viết trên xe khách lúc sáng. - Mày viết 1/5 là ám hiệu gì? - viên sĩ quan mặt rỗ đanh giọng hỏi. - Không phải ám hiệu... - Thuận chưa dứt lời. - Không phải ám hiệu thì làm gì? - viên sĩ quan mặt rỗ đập bàn lồng lộn hỏi. - Tôi nói trên xe chỉ có 1/5 số khách. - Thuận giải thích. - Con mẹ mày, nói nhảm! - viên sĩ quan mặt rỗ xem qua hồ sơ, rồi lại lớn tiếng chất vấn: - Xe khách công cộng nhân dân là ý gì?- Tôi nói người đi xe đều là dân chúng, dân chúng chính là nhân dân, xe của nhân dân ngồi, thì chính là xe khách công cộng nhân dân. - Thuận lại giải thích lần nữa, - Tôi chỉ viết vui vậy thôi, chứ có ý gì đâu. - Tổ chức này của mày có bao nhiêu đồng bọn? - viên sĩ quan mặt rỗ lại vặn vẹo. 169 169