Page 354 - 陳長慶短篇小說集
P. 354

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Mấy chữ đó do mình tôi viết, tôi không biết tổ chức gì,  cũng chẳng có đồng bọn nào cả. - Thuận lại phân bua. - Mẹ mày oắt con dám nói xằng trước mặt bố mày à! Nếu không khai thật, mày hãy chờ đấy! Viên sĩ quan mặt rỗ vừa dứt lời, tên lính vũ trang liền rút dây nịt ra, quất túi bụi vào mông đùi của Thuận, đau đến mức khiến cậu ta phải nhảy thót lên. - Tôi nói thật mà. - Thuận cố giải thích. - Nói thật? Tao xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà! - Viên sĩ quan mặt rỗ liếc mắt ra hiệu, cái dây thắt lưng trên tay lính vũ trang lại quật xuống. - Tôi khai, tôi khai... - Thuận đau quá không chịu được, hai tay ôm đầu khụy xuống đất. Cho dù nam nhi có lệ cũng không dễ dàng rơi, nhưng từng một giọt lệ lấp lánh đã lăn dài trên gương mặt của cậu. - Khai mau! - viên sĩ quan mặt rỗ cảnh cáo, - nếu còn không khai thật rành rọt với tao, dây nịt này không có mắt, bảo đảm mày sẽ rách da nát nịt, chết không chốn dung thây! - Những lời tôi khai vừa nãy đều là thật. - Thuận vốn dĩ thành thật, thực chẳng thể tìm đâu ra một câu để che giấu hay là lấp liếm, để giảm nhẹ nỗi đau đớn trên da thịt của mình. - Đi đem nước tiêu ớt lại đây! - viên sĩ quan mặt rỗ căn dặn tên lính vũ trang, rồi lại trỏ vào Thuận, - Để tao xem thằng oắt con như mày dũng cảm đến đâu! 170 170 


































































































   352   353   354   355   356