Page 355 - 陳長慶短篇小說集
P. 355
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Tay lính vũ trang đem đến một cái bình chứa đầy chất dịch màu đỏ, theo sau là hai tên lính cầm dây gai, tiến đến rồi dứt khoát và thành thục trói gô tay chân của Thuận lại, sau đó đè sát cậu ta xuống đất, rồi nâng hàm của cậu khiến cho lỗ mũi ngửa lên trời. Ngay khi nước ớt rót vào trong lỗ mũi của Thuận và kích thích đến khoang mũi, Thuận lập tức sặc sụa nước mắt ròng ròng, đau thấu trời xanh, tiếng sặc khụ, khụ, khụ, khụ... chẳng dừng được, mức độ khó chịu có thể nói là nỗi đau đớn lớn nhất trong đời này của cậu ta. Cho dù thân thể có cường tráng, sức mạnh ý chí có kiên cường đến đâu đi chăng nữa, cũng khó có thể chịu đựng được thử thách tàn bạo như vậy. Thế là cậu ta không ngừng rên rỉ, giãy giụa, vừa như để tranh thủ sự đồng tình của bọn lính, vừa như muốn giãy thoát đôi tay đang bị trói gô kia, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực trong tuyệt vọng. Ngay khi nước ớt rót vào khoang mũi của Thuận lần nữa, cậu ta đã không thể nào chịu được nữa. Vậy là cậu ta lấy hết sức bình sinh vùng vẫy hét lên, nhưng vẫn không tài nào ngăn được sự tra tấn phi nhân tính của bọn chúng, cuối cùng đã lớn tiếng nguyền rủa một cách điên cuồng: “Tổ mẹ cha, ông nội, tổ tiên mười tám đời tổ tiên chúng bay! Tao đã phạm luật gì, tội gì, sao lại hành hạ tao thế này? Còn hơn thổ phỉ!” Nhưng tiếng chửi rủa của Thuận, chẳng những không thể ngăn cản sự bạo ngược của bọn chúng, mà trái lại còn kích động sự tức giận của chúng lớn hơn. Sau khi hứng trọn mấy cái bạt tai như trời giáng, mắt cậu ta chợt xuất hiện muôn vàn đom đóm lớn nhỏ, cuối cùng 171 171