Page 356 - 陳長慶短篇小說集
P. 356
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH ngất lịm đi. Chốc sau, một thùng nước lạnh ngắt dội từ trên đầu cậu ta dội xuống, cậu ta lại tỉnh dậy. - 1/5 là ám hiệu gì? Xe khách công cộng nhân dân là ý gì? Tổ chức này của mày có bao nhiêu đồng bọn? Nếu không thành thật nói rõ, khai thật những câu hỏi này, thì mẹ mày trò vui còn ở phía sau đấy! - viên sĩ quan mặt rỗ lại một lần nữa bực tức quát, rồi quay ra sau nói với tên lính vũ trang: - Cởi trói cho nó, ngày mai hỏi tiếp, không lo nó không khai đâu! Sau khi được cởi trói, Thuận lờ đờ đưa tay xoa xoa vùng mông và bắp đùi nơi bị dây nịt đánh vào, day day cái mũi nóng rát khó chịu, định hỉ bớt nước mũi cay ra ngoài để giảm bớt sự đau đớn trong khoang mũi. Nhưng sau khi bị dội nước lạnh lên đầu, thần trí của cậu ta lại đột nhiên tỉnh táo hẳn ra. Ngồi ngẫm ngợi kỹ, hôm nay phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo này, quả thực là họa từ trò đùa bất cẩn của mình. Sao lại nhặt viên phấn ấy lên? Sao lại viết mấy chữ vớ vẩn ấy? Sao không nghe lời Sơn mà xóa đi? Lẽ nào lại quên đây không phải là thời buổi thanh bình? Nhà cầm quyền tuyên truyền với thế giới rằng Trung Hoa dân quốc là một quốc gia của Tự do dân chủ, nhưng khắp hòn đảo này đâu đâu cũng bị giới nghiêm, quân quản, đâu đâu cũng bị hạn chế. Chỉ mong vết thương trong lòng với nỗi đau thịt da, có thể đổi lấy tấm thân tự do, mau chóng thoát khỏi chốn vô nhân tính này, để tránh khiến cha mẹ phải âu lo lúc tuổi già. Thuận suy tới tính lui, khép đôi mắt mệt mỏi, rồi thiếp đi mê man... 172 172