Page 348 - 陳長慶短篇小說集
P. 348
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH có thể vào ca mười lăm hôm, trừ đi tiền xe cộ, chí ít cũng kiếm được mấy chục đồng, ngày chạp và năm mới không lo không có thịt cá dâng cúng tổ tiên. Thuận nghĩ ngợi miên man, một niềm vui có phần khoái trá lướt qua khuôn mặt hồn hậu rám nắng của cậu ta. 2Hôm đó, họ cùng nhau đến trạm xe, một chiếc xe bus cũ kỹ của Công ty vận tải hành khách Kim Môn đang dừng đợi ở cửa trạm, Thuận mua xong vé vừa xoay người đi, chân phải bất ngờ giẫm lên một vật cứng nhỏ, cậu ta cúi nhìn, thì ra là một viên phấn trắng nhỏ. Thế rồi cậu ta cúi xuống, thuận tay nhặt lên, đi thẳng lên xe. Mặc dù nhóm hành khách đến sớm đang đợi trên xe, nhưng vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ khởi hành. Thuận nhìn quanh một lượt, rồi ngứa tay dùng viên phấn viết luôn lên lưng ghế số 1/5, sau đó còn nghịch ngợm viết thêm mấy chữ “Xe khách công cộng nhân dân”. Sơn đi cùng đến bên cậu ta, đập đập tay vào bả vai của cậu ta nói kháy: - Ê Thuận này, không ngờ chữ của cậu viết còn khá hơn của tớ đấy. - “Có đâu, tớ bôi bừa ấy mà!” Thuận cười bẽn lẽn, “Tớ chỉ học hai năm tiểu học, làm sao có thể bì được với người tốt nghiệp tiểu học như cậu được. 164 164