Page 387 - 陳長慶短篇小說集
P. 387
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Chỉ thấy lão Tôn Rỗ trùm tấm áo mưa, tay phải cầm cây đèn pin le lói, đội mưa xuyên bão, men theo con đường dọc bờ kè quen thuộc, rón ra rón rén trước cửa nhà chị Thiêm Đinh. Đương lúc chuẩn bị gõ cửa thì trong đầu cứ vẫn suy đi tính lại, nếu gõ cửa nhẹ quá thì chị góa phụ xinh xinh không nghe rõ, hoặc nghe thấy cũng sẽ đắn đo mà không dám mở cửa. Lão nên bày ra cái dáng đi kiểm tra hộ khẩu, mạnh mẽ mà gấp gáp thì mới đạp vỡ hàng phòng vệ của chị. Huống hồ, lúc này tiếng gió tiếng mưa vần vũ, nhà hàng xóm hai bên cũng đã ngủ say, tiếng gõ cửa to hơn cũng không nghe thấy được. Chỉ cần chị vừa ra mở cửa, lão sẽ lập tức xông vào, đạp sầm cửa lại, sau đó cởi áo mưa, lau sạch nước mưa trên mặt, bất kể chị góa phụ xinh xinh đồng ý hay không, lão với ưu thế thể trạng nam giới cũng sẽ ôm được chị lên giường. Chỉ cần lên đến giường, lão sẽ nhẹ nhàng lột đồ chị ra, đầu tiên là phải thưởng thức tấm thân đầy đặn của chị, sờ soạng làn da trắng bóc của chị, vầy vò hai núm cau hồng hồng, tin rằng chị quả phụ vắng chồng đã lâu lại chả “đất cằn mong mưa”, trải qua một phen nhào nặn, chắc chắn nhu cầu sinh lý sẽ phản ứng lại mãnh liệt. Đến lúc đó, lão sẽ nhanh chóng cởi quần của mình, lấy ra sức mạnh đàn ông mà quấn quít không rời với chị, đến khi gió ngừng mưa tạnh thì cũng đã xong xuôi... Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Rỗ như nở hoa, trong mưa gió vẫn trộm cười thỏa mãn, tin rằng thằng Vương Vạn Phú chẳng thể có được trí thông minh, quả đầu mẫn tiệp của lão, chỉ có cơ bắp thôi thì ích gì? Vừa nghĩ đến con rùa rút đầu ấy 203 203