Page 389 - 陳長慶短篇小說集
P. 389
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Đến đây! Song chị cũng không tránh được vài tiếng làu bàu, trong cái thời tiết khỉ gió này mà còn kiểm tra hộ khẩu, lẽ nào đã có chuyện gì ghê gớm xảy ra à? Đợi đến khi chị mở cửa nhà, thì chỉ có mỗi lão Tôn Rỗ ào vào như cơn gió, thần sắc ra vẻ hoảng loạn, cũng không giống như lúc thường hay tỏ ra cái bộ quân nhân vũ trang hay tổ trưởng dân phố cùng đến lúc trước kiểm tra hộ khẩu. Chị Thiêm Đinh ngẩn ra một lúc, chắc là đã dính quả lừa của lão Tôn Rỗ, khi chị đang nghĩ muốn đẩy lão ra thì Tôn Rỗ lại nhanh hơn một bước đóng sập cửa nhà lại, vội vàng đến áo mưa cũng chả kịp cởi, cả người nước mưa nhỏ tí tách nhào vào ôm cứng lấy chị. - Anh muốn làm gì? chị Thiêm Đinh trong lúc giãy giụa, cảnh cáo lão. - Nếu anh không nhanh chóng thả tôi ra, tôi sẽ gào lên kêu cứu đấy. - Buông ra à? Tôn Rỗ lặp lại ngữ khí của chị, khinh nhờn nói. - Tôi tính trăm phương nghìn kế mới vào được cửa nhà này, trừ khi chị ngoan ngoãn lên giường với tôi, bằng không, nói buông ra sao mà dễ thế. - Cái loại dê xồm như mày ấy à, chị Thiêm Đinh liều mạng giằng ra. - Mày mà không nhanh buông tao ra, bà đây liều mạng với mày đấy! Mấy đứa trẻ nghe thấy tiếng mẹ nó chửi bới thì cũng xuống giường, hai đứa hợp lực lôi lão Tôn Rỗ ra, nhưng lão đã bị dục vọng che mờ mắt, không đạt được mục đích thì quyết 205 205