Page 391 - 陳長慶短篇小說集
P. 391
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Quỳ, còn không quỳ à? - Tôn Rỗ lúc này hai chân mềm nhũn, chẳng cách nào đứng lên được. - Con c. nhà mày, mày ở đây ăn chực bén mùi mọi người đã nhịn đủ rồi, lại còn giở trò cưỡng bức phụ nữ lương thiện. Hành vi của mày quả là đến trời cao còn không thể dung thứ! - Nói xong lại thưởng thêm cho lão một bạt tai. - Mẹ mày, loại rùa rụt đầu như mày dám đánh tao à! Có giỏi mày buông tao ra, ông đây không liều mạng với mày thì đổi họ theo mày nhá! - Tôn Rỗ không chịu thua gào lên. Sau đó, Tôn Rỗ chẳng thể chịu nhục thêm nữa, cá tính mạnh mẽ của người phương Bắc bạo phát, lão nhân Vương Vạn Phú không chú ý, dồn hết sức vùng ra, rồi nhanh chóng đứng dậy, vung một quyền vào mặt anh, vừa đúng ngay sóng mũi. Cơn đau xé cùng vết máu tươi khiến anh Vạn Phú càng nổi nóng, cứ như muốn một đấm là đấm chết lão. Nhưng anh lại nghĩ, lão ấy cũng tự biết luật, nếu đã dạy dỗ lão thì cũng được, nhưng không thể ra tay quá nặng, nhỡ đâu đánh chết lão thì phải đi tù, đến lúc đó, không thể tránh khỏi cái được chả thấy đâu lại thành mang họa. Nhất là trong thời kỳ giới nghiêm, dưới chế độ chính vụ hiện nay, nếu ẩu đả với nhân viên công vụ, hình phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Đã vậy thì có thể dùng các loại chiêu thức để lăng trì lão, nhục mạ lão, tuyệt đối không thể để những vết ngoại thương hiển hiện trên thân thể lão. Chưa kể, lão cũng lớn tuổi rồi, sao chịu nổi mấy cú đấm của thanh niên cơ chứ! 207 207