Page 393 - 陳長慶短篇小說集
P. 393

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH Vạn Phú càng tăng sức búng, lại kèm theo tiếng đệm:  “Lão chết tiệt!” - Đm mày, có ngon thì đánh chết tao, đừng hòng hành hạ tao! - Tôn Rỗ đau đớn nói. - Đánh chết mày, tao lại phải đền mạng; hành hạ mày cho mày nghiệm không ra vết thương thì khỏi có mà tố cáo tao. - Vạn Phú lại tiếp tục búng thêm mấy nhát vào hai bên tai lão, mà sau mỗi cú búng, lão lại nhăn nhúm mặt mày, nhìn thế là biết lão đau đến cỡ nào. - Nếu mày chịu xin lỗi chị Thiêm Đinh, và hứa từ nay về sau không quấy rối chị ấy nữa thì coi như tao nể đến từng tuổi này của mày mà không được về lại quê nhà, nên tao tha cho mày một đường sống. Còn nếu mày vẫn cứng cổ không nhận sai, tao lập tức gọi trưởng thôn và toàn thể dân đảo đến làm chứng, sáng sớm ngày mai đem mày tống đến đơn vị hiến binh. Đến lúc đó, mày không những bị còng lại tống vào trại giam mà còn bị kiện sĩ quan cưỡng bức phụ nữ. Nhất là Kim Môn là chiến địa, chẳng may còn bị khép tội tử hình đấy! - Vạn Phú cảnh cáo lão. - Mẹ mày, đừng có hù tao, bất quá bị giam năm ba năm, sau khi ra tù lại là tên hảo hán, có lý nào khép tội tử hình - Tôn Rỗ tự mình biện hộ. - Được, cứ cho là bị giam ba năm, mùi vị ngồi tù mất hết tự do cũng chẳng dễ chịu lắm nhỉ! Mày nghĩ cho kỹ vào, đừng có nể mặt lại không muốn, đến lúc mày chả ra nổi hảo hán, mà thành cái loại sâu bọ ai nhìn cũng muốn giẫm chết, chắc chắn chịu không nổi đâu đấy! 209 209 


































































































   391   392   393   394   395