Page 394 - 陳長慶短篇小說集
P. 394
tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH - Được, được, được, xem như tao sai, là tao sai, xin lỗi, xin lỗi, sau này không dám giỡn kiểu này nữa là được - Tôn Rỗ tự biết đuối lý, cuối cùng cũng thông suốt, nếu vẫn không chịu nhận sai, để việc bung bét thì sau đó chắc chắn giống như Vương Vạn Phú nói, không chỉ bị bắt mà còn bị đi tù, ai bảo mình háo sắc! Tôn Rỗ không thể không cho rằng hôm nay thật xui xẻo, lại một lần nữa đụng thằng quỷ này, Vương Vạn Phú, cháu thằng rùa rụt đầu này, đúng là âm hồn bất tán, như hình với bóng, nếu mà không phải nó đến phá đám, có lẽ, quần áo của chị góa phụ xinh xinh đã bị lột sạch từ đời nào rồi, mục đích của lão đã chả sớm thành công rồi sao. Mẹ nó chứ, không ăn được cá lại còn bị tanh hôi cả người, đã vậy lại còn ăn tát, búng tai, để thằng Vương Vạn Phú ấy sỉ nhục lão, đúng là không còn gì để nói! Còn may, thằng chó đẻ Vương Vạn Phú vẫn còn chút lương tâm, bằng lòng thả lão một con đường sống, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nhưng mà mỗi lần nhớ đến chị góa phụ xinh xinh thì lão vẫn vấn vấn vương vương như cũ, nếu bắt lão không nghĩ đến thì chắc không có khả năng. Giả sử thật đưa được chị ấy lên giường thì có chết cùng chị cũng có thể làm một con quỷ phong lưu. Trong lòng Tôn Rỗ vẫn có kiểu suy nghĩ vừa mâu thuẫn lại vừa xấu xa ấy. Lão chết tiệt Tôn Rỗ đã nhận sai, Vạn Phú bèn buông tay đang nắm cổ áo lão, một tay nhấc lão lên khỏi mặt đất, nhìn 210 210