Page 392 - 陳長慶短篇小說集
P. 392

tuyển tập TRUYỆN NGẮN TRẦN TRƯỜNG KHÁNH  Vương Vạn Phú giơ tay chùi vệt máu mũi, ngay cả khi có rất nhiều lo ngại nhưng anh vẫn cực kỳ tức giận, nên tay vẫn giữ chặt cổ lão đè xuống đất. Nếu cứ theo sức lực của anh thì có thể nói chả mấy chốc mà đánh lão nửa sống nửa chết, nhưng anh vẫn chưa mất đi lý trí, nhỡ đâu có gì sơ sót thì chả phải anh phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Nếu đã như vậy, không những bị phạt tù mà tất cả ruộng vườn cũng không ai coi sóc, chẳng bao lâu cỏ dại mọc đầy lại thành đất hoang, mà bản thân lại gánh trên lưng tội danh giết người có tẩy cũng chả sạch, lại cũng chả thể đối diện với liệt tổ liệt tông. Đã thế, phàm việc gì cũng cần suy nghĩ kỹ càng, không thể vì tức giận mà hành sự, đó chính là phương châm sống muôn đời, anh phải cần tuân thủ. Chị Thiêm Đinh nhìn thấy tình hình thế, tuy đã lấy khăn ướt cho anh lau, nhưng Vạn Phú chỉ lau qua loa rồi trả khăn lại cho chị. Sau đó cong cong ngón tay cái và ngón giữa hợp thành thế cho lão già chết tiệt nếm thử mùi vị đau đớn của ngón nghề búng tai của anh. Anh dùng hết sức búng vào lỗ tai của Tôn Rỗ, mỗi một cú búng kèm theo tiếng chửi: “Lão chết tiệt!” vào thời điểm không thể dạy dỗ nặng tay với lão thì chiêu trừng trị lão dê xồm già quá nửa đời người này chắc chắn có tác dụng. Tuy lỗ tai đã đỏ rực, nhưng lại không tạo ra vết thương nào trên cơ thể lão. - Mày còn dám kêu một tiếng thử tao nghe không? - Vạn Phú vừa dùng sức búng lỗ tai lão vừa truy vấn. - Đm mày... Lão Tôn Rỗ vẫn không chịu thua kém. 208 208 


































































































   390   391   392   393   394